Cùng tiếp tục nhìn lại hành trình vĩ đại chạm tay đến chức vô địch giải đấu hàng đầu hành tinh – Champion League của FC Barcelona mùa giải 2005 – 2006 với mitom 1 trong phần 2 của loạt bài.
Sau khi vượt qua Befica ở vòng Tứ kết một cách không mấy khó khăn, đối thủ tiếp theo của Barcelona vừa là một đội bóng mạnh vừa là một câu lạc bộ đang khát khao chức vô địch Champion League, đó chính là AC Milan – nạn nhân của đêm Istanbul huyền ảo do Liverpool tạo ra ở chung kết cúp C1 châu Âu mùa giải trước đó.
Lợi thế thuộc về AC Milan do Barca thiếu vắng tới ba trụ cột do chấn thương gồm Messi, Henrik Larsson và Deco. Carlo Ancelotti – huấn luyện viên trưởng của AC Milan tự tin phát biểu:”Milan đang có phong độ cao, chơi gắn kết và hiệu quả. Chúng tôi không chịu tổn thất lực lượng nào đáng kể và sẽ ra sân với đội hình tốt nhất”.
Lợi thế cho Milan nhưng phần thắng cho Barca
Thế nhưng có lẽ nhà cầm quân người Ý cũng chẳng lường trước được màn trình diễn chói sáng của Ronaldinho và cái duyên ghi bàn của Ludovic Giuly – người trám vào vị trí mà Messi để lại. Không những liên tục khuấy đảo hàng phòng ngự của AC Milan mà Ronaldinho cũng chính là chủ nhân của pha kiến tạo duy nhất của trận đấu. Phút 57, số 10 của Barca đã tung ra một đường chọc khe bổng đầy tinh tế, có tính sát thương cao và xé toang hàng phòng ngự của Milan. Giuly mở tốc băng xuống và dứt điểm một chạm đầy hiểm hóc, đánh bại thủ thành Dida. Barcelona lại một lần nữa chiến thắng ở trận lượt đi ngay trên sân khách để chiếm lợi thế cực lớn ở trận lượt về.
Carles Puyol trở lại giúp hàng phòng ngự của gã khổng lồ xứ Catalan thêm phần vững chắc, cộng với sự vô duyên của Andriy Shevchenko đã khiến trận lượt về kết thúc với tỉ số không bàn thắng. Barcelona hiên ngang tiến vào chung kết, còn AC Milan lại lỡ hẹn với chức vô địch Champion League một lần nữa.
Hai lần giành chiến thắng ngay trên sân khách ở trận lượt đi và chơi thong dong ở trận lượt về đã giúp tinh thần và tâm lý thi đấu của các cầu thủ Barca trở nên thoải mái cũng như nhẹ nhõm trước khi họ bước vào chung kết gặp Arsenal.
“Tôi tới từ Barcelona và tôi biết rằng áp lực mà chúng tôi đang phải nhận là rất lớn. Tôi đã nghe nói rằng Arsenal chỉ là một đội bóng non trẻ hay các cầu thủ của Arsenal quá thiếu kinh nghiệm và Barcelona sẽ “ăn tươi nuốt sống” chúng tôi” – Cesc Fabregas, sản phẩm của lò đào tạo trẻ Lamasia nhưng khi ấy đang khoác áo pháo thủ thành London, chia sẻ.
Quả thật, tiền vệ người Tây Ban Nha đã nói không sai. Ngay phút thứ 18, Ronaldinho tung đường chọc khe loại bỏ hàng phòng ngự của đội bóng thành London, tạo điều kiện cho Eto mở tốc bang xuống. Phía bên kia chiến tuyến, thủ thành Lehmann của Arsenal cũng băng lên. Một pha va chạm xảy ra và Eto ngã xuống.
Bước ngoặt
Bước ngoặt của trận chung kết Champion League 2005-2006 đã đến, trọng tài chính lập tức rút ra một chiếc thẻ đỏ cho pha phạm lỗi của thủ môn người Đức.
“Tôi vô cùng chán nản và thất vọng. Đây là một khoảnh khắc buồn trong sự nghiệp của tôi. Tôi nghĩ rằng Eto đã việt vị khi anh ấy băng xuống. Tôi không muốn phạm lỗi nhưng các cầu thủ Barcelona đã tác động tới trọng tài để ông ấy rút thẻ đỏ cho tôi. Tôi không bao giờ quên họ đã làm gì với mình và sẽ ghi nhớ lấy giây phút ấy tới khi tôi qua đời” – Lehmann chua chát phát biểu.
Mất đi người gác đền số một, mất đi ngôi sao ở mặt trận phòng ngự, tinh thần và tâm lý thi đấu của thầy trò câu lạc bộ Arsenal đi xuống trông thấy, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ dễ dàng buông xuôi. Thậm chí, những cầu thủ áo vàng mới là những người vươn lên dẫn trước. Phút 37, Sol Campbell tung cú đánh đầu không thể cản phá từ quả tạt bóng của Thierry Henry khiến thủ thành Victor Valdes bất lực, đứng chôn chân nhìn bóng bay vào lưới.
Tuy bị dẫn bàn nhưng Barca vẫn thi đấu rất bình tĩnh, họ không quá nôn nóng để dẫn đến sai lầm mà ngược lại, gã khổng lồ xứ Catalan kiên nhẫn chờ đợi cơ hội để tấn công bởi họ biết rằng, trận chung kết vẫn còn dài còn mình thì đang được hưởng lợi thế lớn nhờ chơi hơn người sau chiếc thẻ đỏ của Lehmann.
Cuối cùng, nhưng nỗ lực của Barca cũng đã được đền đáp. Phút 76, tài năng trẻ Andres Iniesta phối hợp cùng Henrik Lasson và Samuel Eto’o để báo đen tung cú sút long tung lưới thủ thành Manuel Almunia, người vào sân thế chỗ của Lehmann.
Phải tới lúc này, khi tỉ số được quân bình 1-1 trận đấu quay trở về vạch xuất phát thì Arsenal mới chính thức đổ vỡ, họ tỏ rõ sự thiếu kinh nghiệm và thiếu bản lĩnh của đội bóng mới lần đầu tiên có lần góp mặt ở trận chung kết UEFA Champions League.
Pháo thủ sụp đổ nhanh đến nỗi chỉ 4 phút sau pha lập công của Eto’o thì hàng phòng ngự của Arsenal đã để cho Juliano Belletti băng xuống dứt điểm qua hang Almunia, qua đó ấn định tỉ số 2-1 của trận chung kết và chính thức biến Barca trở thành nhà vô địch của Champions League mùa giải 2005/06.
Ngày hôm ấy, với những người xem bóng đá một cơn mưa nặng hạt diễn ra ở Stade de France không chỉ là cơn mưa của thời tiết và còn là cơn mưa nước mắt của các cầu thủ và các CĐV Barca. Họ đã chờ đợi suốt 13 năm để mang chiếc cúp tai voi danh giá về đặt ở phòng truyền thống tại Camp Nou với những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, của màn lội ngược dòng trước Arsenal, của màn trả thù trước Chelsea.